Tôi nhíu
mày, hơi chột dạ, vì cứ sợ thằng
em cà chớn của mình, đang học lớp 11A2
mà Thục là giáo viên chủ nhiệm, gây ra chuyện
phiền phức bực bội gì đó đối
với thầy giáo. Tôi nhìn người bạn
đồng nghiệp, ái ngại và lo lắng, hỏi:
- Sao rồi? Có chuyện gì xảy ra chăng?
- Đâu có gì! - Thục nhướng mắt - Nó
học khá thông minh, lanh lợi và mạnh dạn
phát biểu, lại ngoan ngoãn, lễ phép, nên tôi
khen ngợi một tiếng thật lòng cho ông vui.
- Thật vậy à? - Tôi không giấu được
kinh ngạc.
- Ô kìa, sao ông lại lộ vẻ ngạc nhiên vậy?
Bộ tôi đùa trêu ông à? Nó đang và sẽ là
đứa học trò được tôi quan tâm, cưng
nhất đó!
Tôi sững sờ thoáng chốc, rồi phì cười.
Thục lại tự rót trà ra ly, mắt đăm
đăm nhìn tôi, nước tràn ra bàn mà không
hay, tôi chồm tới chặn tay Thục lại,
nói:
- Khen quá té hen ra ngoài. Đầy quá thì đổ,
ông ơi!
Thục cười khoái trá, gục gặc hỏi:
- Tôi khen không đúng hay sao? Không lẽ tôi khen thằng
em của ông để được lòng thằng
anh của nó? Lợi gì mà khen?
Tôi biết tính Thục ưa đùa cho vui, nên thản
nhiên nói:
- Ông chẳng lợi gì mà có khi còn bị hại.
Ông khen thằng em tôi khá giỏi, ngoan hiền...
đó là theo cái nhìn hạn hẹp của ông. Tôi
nghe ông khen, tôi không mừng, lại lo, và buồn nữa!
- Tại sao?
- Tôi lo có thể ông đang bị thằng em tôi
nó gạt. Nó gạt bằng sự giả dối của
nó. Nếu quả thật nó ngoan giỏi như ông
khen thì... quá tốt. Nhưng, tôi buồn vì tôi
không được diễm phúc có được
một đứa em như vậy khi ở nhà.
ở nhà, nó là một đứa em cà chớn, bướng
bỉnh, hỗn láo với anh mình. Thật nực cười,
tôi cũng là một người thầy như
ông, nhưng tôi không dạy bảo nó được,
cũng không được nể trọng như nó
nể trọng ông...- à à à... ra vậy!Thục ngả
người ra ghế, đăm chiêu. Tôi thở
dài:
- Bụt nhà không thiêng. Tôi dạy được
biết bao đứa học trò qua nhiều năm
theo nghề, có đứa từ dốt đặc
hoá thành thông minh, có đứa hoang đàng chi
địa trở nên siêng năng ngoan ngoãn, vậy
mà... khi về nhà, chỉ mỗi một thằng em
trai nhưng tôi đã không thể dạy, khuất
phục được nó, và bao năm bất lực
nhìn con ngựa chứng không cương chạy nhảy
trong nhà, trước mắt mình. Tôi buồn là vì
vậy!
Thục trầm ngâm khi nghe được tâm sự
kín đáo của tôi vừa bộc bạch. Anh ta hớp
từng ngụm trà nóng với vẻ ưu tư,
day dứt, một lúc lâu, khẽ hỏi:
- Đại loại, ông có một đứa em
ứng xử với ông thế nào?
- Bảo học thì nó cứ đưa cái bản
mặt khinh khỉnh lên, bỏ đi chơi. Nói gì
cũng cãi. Bài vở làm sai, tôi chỉnh, tôi giảng,
vậy mà nó vẫn cãi cối cãi chày, tỏ vẻ
bất cần đến sự chỉ giáo của
tôi. Do thói quen từ nhỏ, đến hôm nay nó vẫn
gọi tôi bằng tên: "Thịnh ơi, Thịnh
ơi!". Bảo nó sửa, nó đâu chịu. Lớn
rồi, phải tập tánh tự lập cho quen, nhưng
nó không hề biết giặt quần áo là gì, cứ
bắt mẹ tôi lo, nhiều lần tôi dạy bảo
nhưng nó ngoan cố. Ôi chao... còn cả trăm thứ
đáng chê trách, kể sao cho hết. Thế nên,
ông khen nó giỏi này ngoan nọ, tôi cứ tưởng
mình nghe lầm, hoặc đang... chiêm bao!
Thục cười méo xệch cả miệng, lắc
đầu ngao ngán nói:
- Tôi nghĩ, đây không phải là trường
hợp "Bụt nhà không thiêng", mà là
"Khôn nhà dại chợ". Đời phải
có những nghịch lý tréo ngoe như vậy mới
là cuộc đời, phải không, ông anh tội
nghiệp của học trò tôi?
Tôi nhún vai, nhướng mắt như để
chấp nhận những nghịch lý phải tồn
tại giữa cuộc đời mà mình phải
đương đầu, chịu đựng.
***
... Qua năm ngày liên tục, tôi ngẩn ngơ
đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc
khác, cứ như đi trong giấc mộng dài êm
ả, có những tia nắng óng ả, những tiếng
nhạc réo rắt, những cơn gió thoảng dịu
dàng, và những kỳ hoa dị thảo hương
đưa ngào ngạt... Tôi cứ lo sợ giật
mình tỉnh giấc, để rồi đối diện
với sự thật nhỡn tiền đầy xót
xa bứt rứt mà mình đã bao năm phải kiên
nhẫn đối diện. Nhưng tôi không phải
đang đi vào mộng mơ huyền ảo. Tôi
đang chứng kiến một sự thay đổi
kỳ lạ có thật. Thằng Hưng gọi tôi
bằng "Anh Thịnh". Nó mời tôi ăn
cơm, nó tự giặt đồ, nó cầu cứu
tôi giảng giải những bài tập, những thắc
mắc mà nó chưa thông hiểu. Nó nhìn tôi bằng
đôi mắt khác lạ - đôi mắt chứa
đầy sự nể nang, kính phục - với
nhiều thiện cảm... Tôi tưởng nó đóng
kịch, nên thoạt đầu rất nghi ngại
và thận trọng dò xét. Nhưng tôi biết nó
đang sống thật. Sự thay đổi nơi
nó thật tự nhiên, không gượng gạo, gò
ép. Tôi sướng lắm, vui lắm, cảm thấy
cuộc đời sao mà dễ dàng, đơn giản
đến thế! Tôi không hỏi nó một tiếng,
chỉ âm thầm đón nhận những món quà tặng
tình cảm từ đứa em trai bất trị. Tôi
như vừa mới tìm lại được của
quý báu bị đánh mất bao năm, trưa nằm
trăn trở, đêm nằm thao thức nghĩ về
sự thay đổi của Hưng. Có lẽ ai
trong cuộc mới hiểu được niềm
vui khoan khoái kỳ lạ trong tôi, khi mỗi sáng
đến trường hai anh em tôi chở nhau, rủ
nhau cùng đi, trò chuyện vui vẻ. Chuyện chưa
từng xảy ra. Tôi vui lắm, và nghĩ đến
Thục. Tôi dám chắc Thục đã nhúng tay vào
chuyện này. Khi bị tôi tra hỏi, Thục ngơ
ngác lắc đầu:
- Tôi không hề nói năng gì với thằng em
ông hết. Thầy trò tôi đâu có rảnh rang mà
nói chuyện riêng. Vả lại, ông là anh của
nó, ông không dạy nổi, thì tôi là người
dưng sao đủ trình độ để làm một
đứa cứng đầu bất trị giác ngộ
mau mắn như vậy?
Tôi vẫn nghi ngờ, nói:
- Nhất định là ông đang chối. Không
phải ông, thì chẳng còn ai dính dấp vào cái vụ
tình cảm riêng tư của anh em nhà tôi!
Thục cười trừ, nói lảng sang chuyện
khác.
***
Bất chợt, Hưng hỏi tôi khi hai anh em
đang ngồi trong rạp chiếu bóng ế ẩm
vào tối thứ bảy:
- Thầy Thục có thằng em trai học lớp
của anh à?
Tôi trố mắt ngạc nhiên, nhưng hiểu
ngay vấn đề, vội hỏi:
- Ai nói với em như thế?
- Thầy Thục nói. Tụi em nghe thầy kể
về người em trai đang học lớp 11A5
do anh làm chủ nhiệm. Nghe nói thằng đó
đến trường học giỏi lắm, lại
ngoan ngoãn lễ phép, được thầy cô, bạn
bè thương mến. Nhưng khi về nhà, nó lại
hiện yêu hiện quỷ, cứng đầu lỳ
cổ, hỗn láo xấc xược với anh chị
em trong nhà, nhất là đối với chính thầy
Thục, một người thầy giáo được
bao học trò kính trọng...
- Thầy Thục kể vậy à? - Tôi hứng
thú hỏi tới - Rồi sao nữa?
- Sở dĩ thầy kể về thằng em trai
cà chớn đó, là vì đang giảng câu tục
ngữ "Khôn nhà dại chợ", thầy cười
đau khổ nói rằng em của thầy thực
ra là "Dại nhà khôn chợ", ở nhà hỗn
láo với người thân là dại, ra đường
hay đến trường lễ phép ngoan ngoãn với
người dưng là khôn...
- Thầy Thục có tính ưa đùa, hay ăn nói
như vậy.
- Tụi em nghe thầy tâm sự mà tức anh
ách, xót xa và buồn giùm thầy. Thầy đã thực
lòng nói: "Tôi được hàng nghìn học
trò kính nể, dạy cho hàng nghìn học sinh trở
nên khôn ngoan, vậy mà không dạy được
chỉ mỗi một đứa em trong nhà mình,
đó là nỗi đau, một nỗi nhục trong
nhà chưa tẩy xoá được!". Nghe mà tội
nghiệp cho thầy quá. Em và mấy đứa bạn
định hỏi thăm cho biết mặt thằng
em của...
- Để làm gì? - Tôi ngắt.
- Hăm nó, nếu cần thì... dạy cho nó một
bài học nên người.
Tôi cố nén tiếng cười không bật ra,
đồng thời nuốt cục nghẹn vì xúc
động xuống, hỏi khẽ Hưng:
- Em tin lời thầy Thục không?
- Tin chớ. Nhưng... sao anh hỏi vậy?
- Vì lớp 11A5 không hề có đứa học
sinh nào là em trai của thầy Thục cả. Em
gái cũng không. Bởi nếu có thì anh đã biết,
như thầy Thục đã biết em là em trai của
anh vậy!
- Vậy ra... thầy Thục bịa đặt?
Tôi tủm tỉm, gật đầu:
- Nói xạo là một tính xấu. Nhưng đôi
khi điều đó cũng đẹp, nếu dùng
vào mục đích tốt, có lợi cho người
bị nghe xạo. Thầy Thục làm điều
đó với lớp 11A2, ấy là muốn dạy
cho các em một bài học về đạo đức,
cái xạo của thầy là một cái xạo rất
thánh thiện, vượt lên trên khỏi những
cái xạo của người đời phàm tục.
Các em được nghe thầy nói vậy, đừng
nên chê trách thầy, mà phải cám ơn, phải càng
kính trọng thầy hơn, ngay cả anh cũng phải
nghiêng mình ngả nón mà cảm ơn thầy Thục
của em. Không chỉ các em học được
bài học quý báu từ thầy Thục, mà thầy
giáo Thịnh này, anh của em đây, cũng
được một bài học ngoài sách vở,
ngoài giáo án văn tự.
Đèn tắt. Rạp chìm trong bóng tối. Nhưng
tôi vẫn thấy rõ một gương mặt nghiêm
nghị hiện ra, nhoẻn miệng cười,
nheo mắt với tôi. Tôi nhắm mắt lại, vẫn
thấy gương mặt ấy, thấy rõ hơn
khi mở mắt, gương mặt sáng ngời
trí tuệ, rất điềm tĩnh giữa bóng
đêm mịt mù. Gương mặt người
đồng nghiệp của tôi, Thục, có lẽ
cũng đang chập chờn lảng vảng
trước mắt, trong đầu óc, và trong trái
tim của Hưng em tôi đang trong giờ phút màn bạc
hiện lên những hình ảnh nửa hư nửa
thực của cuộc đời. Tôi nhìn sang Hưng.
Mắt nó long lanh. Tôi nắm lấy bàn tay em trai. Hưng
siết chặt bàn tay tôi, nói:
- Thầy Thục xạo ve kêu luôn!
Tôi phì cười, hỏi:
- Em có giận thầy Thục không?
- Dạ không. Thầy làm thế rất hay, vui, lạ
và ... bổ nữa!
- ừ, em cứ xem như ở lớp 11A5 của
anh có một học sinh là em của thầy Thục
đang hiện hữu. Phải có một tấm gương
tốt, và một tấm gương xấu để
tự mình soi lấy mình, em trai ạ!Hưng gật
gù, chân tình:
- Đúng vậy. Em trai của thầy Thục là
có thật, và vẫn còn đó. Nhưng, em trai thầy
Thịnh thì đã biến mất rồi. Phải vậy
không anh?
Tôi cười, siết chặt tay Hưng nhìn
lên màn bạc mà không hề thấy gì. Tôi ôm nỗi
vui sướng ngồi cho đến khi đèn sáng
hết phim, ra khỏi rạp, bước ra
đường phố với một giáo án mới
toanh mang theo.../.
Uất Kim Hương