Tàu S3 từ Hà Nội đến ga tôi lên đã gần nửa đêm,
lại bị mất điện. Tôi tìm mãi mới thấy toa 9 khoang 6
giường 21 của mình. Tôi đặt vali và vội trèo lên giường.
Vừa nhún người, bỗng nghe thấy tiếng thét của phụ
nữ ở giường dưới làm tôi giật nảy mình. Thì ra tôi
dẫm phải ngón tay của vị khách ấy. Khổ quá mất điện
nên có nhìn thấy gì đâu. Xin lỗi xong, từ ấy tôi
nằm im thin thít cho đến sáng.
Sáng ra, tôi trèo xuống giường đi rửa mặt. Trời ơi,
lại dẫm phải chân của cái người ở giường tầng dưới
đêm qua. Lần này không những thét lên mà chị ta còn
xỉ vả tôi "Người đâu mà vô ý tứ! Chưa đi tàu
bao giờ à?". Rồi chị ta suýt xoa vì đau. Tôi chỉ còn
biết xin lỗi cuống quýt rồi lặng thinh vì xấu hổ.
Từ đó tôi và người phụ nữ kia như mặt trăng và
mặt trời trong khoang tàu, nàng ta lạnh lùng. Gương mặt
đã già lại tỏ vẻ cong tớn mỗi khi nhìn thấy tôi
khiến tôi rất ngại ngùng những lúc phaỉ trèo xuống
giường bắt gặp ánh mắt của nàng. Khổ nữa là điện
thoại di động của tôi thỉnh thoảng lại réo lên vì công
việc ở cơ quan cần sự chỉ đạo. Mỗi lần tôi nghe và
nói chuyện điện thoại nàng ta lại giở mình đầy vẻ
khó chịu ở giường dưới. Rồi nàng ta nói bâng quơ:
"Hôm nay ra ngõ bước chân trái".
Vào lúc tàu dừng, tôi thấy nhớ Huệ đến cồn cào.
Tôi và Huệ tỏ lời yêu nhau đã gần 1 tháng do Câu
lạc bộ kết bạn trăm năm giới thiệu, sau khi cả hai cùng
đăng ký tên tuổi, gia cảnh, sở thích... để tìm nhau
trên báo. Chỉ có điều cả hai đều chưa biết mặt
nhau. Nàng đề nghị: "Đừng tặng ảnh trước, cứ
đợi đến ngày lành tháng tốt mới "ra mắt".
Thế mới bất ngờ, thú vị và tình yêu mới tăng thêm
vẻ lãng mạn". Tôi đồng ý tuy vẫn lo. Chỉ sợ
gặp phải người xấu hình xấu nết thì khổ cả đời.
Mà tuổi tôi đã "cao cao bên cửa sổ" rồi chứ
trẻ gì nữa mà cứ đi tìm hoài.
Đợt này tôi có dịp vào Nam công tác. Bố tôi xem ngày,
bấm độn và bảo tôi ngày 18 tới là ngày rất tốt,
tốt nhất cho những việc khai trương, ra mắt, mở hàng...
Tôi quyết định nhân chuyến công tác này sẽ "ra
mắt" nàng. Thế cũng là bất ngờ, lãng mạn chứ
sao. Để thoả nỗi nhớ nhung, tôi xuống sân ga gọi điện
trò chuyện với Huệ. Tiếng Huệ réo rắt yêu thương, làm
tôi xúc động quên cả không khí căng thẳng với người
phụ nữ trên tàu. Lúc ấy nhớ đến mụ, tôi liếc vào
cửa sổ khoang tàu của mình, thấy người phụ nữ kia cũng
đang áp "Mobiphone" vào tai trò chuyện với ai đó.
Thấy mụ cũng vui vẻ "thỏ thẻ cành vàng",
mất hẳn vẻ cong cớn, đáo để với tôi lúc trước. Tôi
bĩu môi nghĩ ngay "thì ra mụ cũng có di động, cũng
nói chuyện rôm ra tự nhiên trong khoang. Thế mà mình
phải lịch sự ôm máy ra ngoài nghe, sợ phiền hà".
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm gọi điện cho Huệ ra ga đón
tôi. Tôi thấy thích thú trong trò ú tim này. Thử xem em có
tìm thấy nửa vầng trăng của em không? Thử xem tôi có
nhận ra một nửa của mình không? Chao ôi! Nếu mà thấy
được nhau thì quả là ông Tơ bà Nguyệt thần tiên,
diệu huyền.
Tôi hồi hộp, thắc thỏm bấm máy 090... vừa xong lúc
đó thì cái máy "con khỉ" của mụ kia ở tầng
dưới cũng reo lên. Bực mình tôi áp máy vào tai và trèo
vội xuống khỏi giường tầng rồi chạy ra ngoài khoang
tàu nghe kẻo máy của mụ lấn át hết. Đứng bên cửa
sổ khoang tàu, tôi thông báo với Huệ rất hãnh diện:
- 3 tiếng nữa, anh
sẽ có mặt ở thành phố. Ra ga đón nhé!
Huệ reo lên:
- Trời ơi! Sao giống
nhau thế. 3 tiếng nữa em cũng có mặt ở thành phố. Em
đang đi tàu vào.
- Trời đất! Sa lại
"đi tàu vào"? Em đang ở trong thành phố ấy kia
mà?
Tôi gần như hét lên
hỏi và đầu kia Huệ cười khanh khách.
- Không, em ở Hà
Nội viết phịa địa chỉ trên báo vậy thôi.
Tôi lại hét lên
trong máy vì mừng và bất ngờ.
- Vậy em đang đi tàu
nào vào đấy?
- Tàu S3.
- Trời đất ơi! S3.
Nhưng toa nào, khoang nào?
- Toa 9, khoang 6, giường
số 20.
- Hả? Giường 20? Tôi trợn mắt lên vì đánh rơi máy
di động. Đoàn tàu như trật bánh. Đất trời như sụp
cả dưới chân tôi.
Còn chút hơi sức, tôi lao vội vào khoang có chiếc giường
21 của tôi. Bi hài chưa! "Mụ khách" giường số
20 bên dưới đang áp Mobiphone vào tai. Nàng cũng đang hét
lên: "Alô! Cưng đâu rồi? Anh ơi, anh đang nói cơ mà?
Sao lại bỏ máy thế? A lô, Huệ đây, em sẽ đón anh,
nhất định em sẽ nhận ra anh!".
Lúc ấy tôi đứng như trời trồng trong khoang tàu nhìn
nàng. Đoàn tàu vẫn đang băng băng lao về ga cuối./.
Hạnh Hoa