Chiếc taxi gia đình bẩy chỗ ngồi màu trắng của
một doanh nghiệp tư nhân từ từ đỗ lại trước khu đón
tiếp khách của sân bay quốc tế Nội Bài. Ông Hoà trên
xe bước xuống đầu tiên cùng với đứa cháu gái tám
tuổi. Từ cửa xe sau là con trai, con gái ông cùng cô con
dâu và chàng rể tương lai. Họ đi vào nhà chờ. Con trai
lớn tên là Bảo đi với vợ và con gái, Vân đi sau cùng
với chồng chưa cưới tên là Quảng. Khi tất cả đã
ngồi vào hàng ghế trong phòng đợi, ông Hoà nhìn đồng
hồ bảo: "Mới mười giờ, phải hơn một giờ nữa
máy bay mới tới. Các con có thể tranh thủ ăn uống cái
gì đó, tuỳ thích". Chỉ có Bảo đi với Ngọc và
con gái vào phòng ăn uống. Vân và Quảng cầm tay nhau đi
lướt qua các quầy bán quà lưu niệm. Ông ngồi lại
một mình, nghĩ đến cuộc gặp gỡ sắp tới. Ông không
thể tưởng tượng được sau mười một năm xa cách, bây
giờ Bình ra sao và điều gì sẽ diễn ra sau gần hai
giờ nữa khi bà từ trong sân bay đi ra và gặp những người
đi đón, một gia đình trọn vẹn không như khi bà ra đi?
Ngày xưa, họ thật nghèo. Ông bà, bố mẹ ông là người
Hà Nội gốc, một thời khá giả nhờ có nghề làm gương
và khung kính gia truyền. Khi ông lớn lên, cửa hàng của
bố ông đã sa sút vì thiếu nguyên liệu, vì ít người
mua và cũng vì nhiều thứ o ép khác nữa. Thế rồi ông
trở thành giáo viên một trường cấp hai. Một cô giáo
cấp một tên là Bình đã trở thành vợ ông sau hai năm
quen biết. Hai vợ chồng trẻ sống chật vật với đồng
lương giáo viên còm cõi, không còn một nguồn thu nào khác.
Cậu con trai Bảo rồi sau đó cô con gái Vân lần lượt
ra đời và lớn lên trong hoàn cảnh luôn luôn túng
thiếu. Cũng có đôi ba lần họ thử làm hàng gia công
cho mậu dịch, nào là dán hộp diêm, cắt ba-via dép
nhựa nhưng thu nhập chẳng là bao. Một dạo, cậu con
trai lớn ốm lay lắt, ông phải đem bộ com-lê duy nhất
bố ông cho ngày cưới vợ đến bán ở một cửa hàng
đồ cũ...
Bà Bình có chị gái sống với chồng ở Cộng hoà Liên
bang Đức. Sau này, người chị gửi thư về khuyên ông
đưa cả các con sang, chị sẽ bảo lãnh để ở lại làm
ăn cho đỡ khó khăn. Phương thức và kế hoạch ra đi đã
được bàn bạc rất kỹ lưỡng. Mọi giấy tờ cho bà Bình
và hai đứa nhỏ - Vân và Phương đi trước cùng mẹ đã
xong xuôi, nhưng đến ngày ra đi, Vân khóc lóc xin ở
lại. Thế là bà một mình đi với cô con gái nhỏ. Ông
Hoà hứa hẹn sẽ đưa con trai và con gái lớn sang sau, nhưng
việc đó cũng chẳng thành.
Thấm thoát vậy đã hơn mười một năm, đây là lần
đầu tiên bà về thăm nhà. Khi Bảo, cậu con trai lớn cưới
vợ, bà đã không thể về vì lúc đó bé Phương còn
nhỏ, nó đang theo học một trường tiểu học cùng với
học trò người Đức, bà vẫn phải đưa đón nó hàng
ngày. Vả lại, khi đó, vì mới sang, chưa dám chi khoản
tiền không nhỏ cho một chuyến đi như thế. Lần này,
con gái lấy chồng, bà cân nhắc mãi rồi quyết trở
về dù ở bên ấy, mười một năm qua, bà cũng chỉ là
người bán hàng thuê, thu nhập không lấy gì làm dư
dật.
Chuyến máy bay họ chờ đợi đã về tới sân bay. Ông
Hoà cùng các con dán mắt vào dòng người từ sân bay đang
đi vào phòng lấy hành lý. Ông nhận ra bà ngay khi bà
từ chỗ băng chuyền hành lý đi ra cửa với chiếc xe đẩy
trong tay. Họ phải lách qua đám đông để ra ngoài. Dưới
mái che của hàng hiên nhà chờ, ông rưng rưng nhìn bà,
thấy bà vẫn đẹp, vẫn giữ được vẻ nền nã của cô
gái Hà Nội gia giáo ngày xưa tuy có già đi và nghiêm
trang hơn. Bà cầm tay ông, ngước nhìn mặt ông, nói
trong nước mắt: "Anh ơi, anh sống ra sao mà trông anh
gầy và già đi nhiều thế này!". Cô con gái nước
mắt lưng tròng, hướng theo cái nhìn của mẹ, nhận ra
đúng là mấy năm nay bố già đi nhiều, khuôn mặt gầy
và đen, mái tóc nhuốm nhiều sợi bạc, thậm chí hàng
ria mép không xén tỉa cũng óng ánh màu bạch kim.
Cháu gái bảy tuổi có cái tên rất đẹp là Thuỳ Hương
nhưng cả nhà thường gọi là Chíp, ngồi trên lòng bà
nội lần đầu tiên nó gặp. Bà ôm cháu gái trong vòng
tay, nhìn qua cửa xe nhận thấy con đường cao tốc hiện
đại ngày chị ra đi chưa có, đồng ruộng và những công
trình xây dựng hai bên đường đổi thay nhiều, náo
nhiệt hơn và màu sắc hơn. Điều bà nhận ra mỗi phút
lại thêm rõ rệt, ấy là sự đổi thay trên gương mặt
những người trong gia đình. So với tuổi trẻ của ông
và bà ngày xưa, con trai, con gái rồi con dâu và chàng
rể tương lai, đều toát ra vẻ tự tin, không vướng
một nét lo âu hay cằn cỗi do những năm tháng kiếm
sống nhọc nhằn để lại. Ông đã bỏ nghề dạy học
từ lâu để dấn thân vào thương trường nhưng nhìn ông,
bà vẫn nhận ra phong thái nhà giáo với cách nói điềm
đạm, cử chỉ khoan thai. Dẫu đã nghe, đã đọc không
ít những thông tin về đất nước nhưng với những gì
nhìn thấy trước mắt vẫn thật bất ngờ đối với bà
sau hơn mười một năm ở xa.
Chiếc xe dừng lại trước căn nhà mặt phố nghèo nàn
ngày nào mà hai vợ chồng đã sống một thời gian khó.
Bây giờ căn nhà đã xây lên ba tầng, ở tầng một,
nổi bật tấm biển quảng cáo: "Nhôm kính Hoà Bình".
Từ bên trời Âu, bà đã biết ông nghỉ dạy làm kinh
doanh vật liệu xây dựng. Ông đã tính khôi phục nghề
gia truyền nhưng xét kỹ, đất nước đang trở thành
một công trường lớn, mặt hàng nhôm kính mới xuất
hiện đã được người tiêu dùng ưa chuộng, nó gần gũi
với nghề gương kính, kỹ thuật cũng không phức tạp.
Mấy năm đầu, ông cùng con trai lăn lưng ra chạy nguyên
liệu, vừa học vừa trực tiếp gia công cho mọi đối tượng
khách hàng, biến căn nhà đang ở thành cơ sở vừa sản
xuất vừa bán hàng. Chỉ có một bất ngờ bà chưa được
biết, ấy là tên cửa hàng. Ông cười bảo: "Mang cái
tên này, cả nhà như cảm thấy có em luôn luôn ở bên
cạnh mọi người".
Sau khi cùng con gái đi thăm khắp lượt từ tầng một
lên tầng ba, trở về phòng khách, Vân nói với mẹ:
- Bây giờ, mẹ xem cuốn băng quay hôm lễ ăn hỏi mẹ
nhé. Chúng con sợ mẹ không về được nên tính thuê
quay video đầy đủ, gửi sang cho mẹ xem. Mẹ về chúng
con mừng quá, chỉ tiếc hôm ăn hỏi mẹ lại chưa về
kịp.
Mọi người ngồi quây quần nhìn lên màn hình. ấn tượng
nhất với bà là đoàn dẫn lễ trông lịch sự, đẹp đẽ.
Rồi lễ ăn hỏi diễn ra vừa trang trọng vừa vui mắt.
Bà theo dõi trong suốt buổi lễ, những người đại
diện nhà gái cũng như nhà trai không hề nhắc đến người
vợ kế của ông. Khi nhìn cảnh bà mẹ chú rể mặc
chiếc áo dài màu xanh lá cây đeo lên cổ Vân cái dây
chuyền vàng rồi mẹ chồng - con dâu ôm nhau trước ống
kính, bà ngây ngất thấy con gái thật hạnh phúc. Tuy
vậy, trong khi xem băng, bà vẫn canh cánh nghĩ về người
vợ hiện tại của ông Hoà. Không biết cô ta có hình
trong cuốn băng không, không ai chỉ cho bà biết và bà cũng
không hỏi. Khi đoạn băng đã hết, bà nhìn ông như
thầm hiểu rằng ông đã không đặt người vợ kế
của ông vào vị trí đối thoại với nhà trai...Ông và
bà đã chính thức ly hôn cách đây hơn một năm, dường
như đó là hậu quả khó tránh khỏi sau mười một năm
cả hai chờ đợi nhau quá mệt mỏi. Bà cũng muốn về
lắm, nhất là mỗi ngày lại nghe tin đất nước đổi
mới, công ăn việc làm dễ dàng hơn trước, đời sống
đã khá lên nhiều. Nhưng bà còn một vướng mắc khó
gỡ: Những năm trước, bà cùng người chị chạy chọt
mãi mới có được thủ tục cho Phương, cô con gái út,
vào học ở trường sở tại, sau mấy năm học trường
phổ thông, nó đã nói thạo tiếng Đức hơn tiếng
Việt. Bà muốn ở lại đó nuôi con ăn học cho đến khi
Phương thi vào đại học thì có thể gửi gắm cho người
chị để về nước. Ông dỗi, bắn tin sang: con Phương vào
được đại học, bà lại có lý do khác để ở lại thì
sao? ở trong nước, ông sống cô đơn, hai đứa con lớn
đều đã có những mối lo riêng, ông thường xuyên bị
ám ảnh với tâm trạng của người "Có vợ hờ
hững cũng như không". Trong các lá thư gửi về nước,
bà thiết tha cầu mong ông hãy kiên nhẫn chờ, ở bên
ấy, bà chỉ nghĩ đến ba bố con, không dan díu với
bất cứ người đàn ông nào khác. Ông cũng tin thế. Nhưng
thời gian trôi nhanh lắm, ông cảm thấy mỗi ngày một
già đi, nỗi cô đơn gậm nhấm trái tim ông như nước
chảy đá mòn. Thế rồi, mặc dầu không gian cách trở,
họ cũng thoả thuận được với nhau về một cuộc chia
tay mà cả hai đều không muốn. Người vợ mới của ông
là một nhân viên hành chính, một goá phụ chồng chết
qua một cơn bạo bệnh. Ngay sau khi cưới, ông đưa Quy
về ở tại căn nhà mới xây dựng đồng thời cũng là
cơ sở "Nhôm kính Hoà Bình II", chỉ cách căn nhà
ông để lại cho con trai và con gái chưa đầy một cây
số. Đấy là ông thực hiện yêu cầu của bà khi ly hôn,
nếu lấy vợ, ông sẽ không ở tại căn nhà hai người
đã sống với nhau gần ba chục năm chia ngọt sẻ bùi.
Quy nghỉ việc cơ quan ở nhà trông coi cửa hàng và điều
hành thợ, còn ông Hoà thường xuyên phải có mặt ở cơ
sở Hoà Bình III mà ông mới mở tại một phố khác...Lễ
cưới chính thức của con gái chỉ còn ba ngày nữa, kể
từ buổi chiều bà về nước. Tìm hiểu công việc
chuẩn bị cho ngày cưới, bà mới biết Quy đã lo cho con
chồng rất chu đáo. Hầu như tất cả đã sẵn sàng.
Bà có vài lần gặp mặt, trò chuyện với Quy. Câu
chuyện giữa hai người đàn bà hướng nhiều vào đám cưới.
Đôi khi họ có nói đến quan hệ giữa mỗi người với
ông và cuộc sống hiện tại. Nói cho cùng thì hai người
không có điều gì chống nhau. Quy chỉ đến với ông sau
khi ông chính thức ly hôn với bà. Quy cũng đã có một cô
con gái gần hai mươi tuổi đang sống với ông bà nội.
Quy khiêm nhường nói với bà:
- Em có thể thay thế chị giúp cháu những việc cụ
thể, nhưng ngồi vào vị trí người mẹ trong đám cưới
thì em không dám đâu. Chị về được thế này là trọn
vẹn rồi.
Trước ngày làm lễ cưới chính thức, họ mời khách
tại khách sạn. Thiếp mời của bố mẹ cô dâu ghi tên
Hoà và Bình. Bà mặc áo dài màu hoa lý điểm vài nét
hoa văn giản dị. Bà đi cùng ông và cô dâu, chú rể đến
từng bàn chào khách. Bà gặp lại hầu như đủ hết
những người thân, gia đình nội ngoại, bạn bè, đồng
nghiệp xưa. Nhiều người bạo mồm khen ông bà Hoà - Bình
vẫn đẹp và xứng đôi. Quy mặc chiếc áo vét mới,
ngồi lẫn trong đám khách, chỉ tủm tỉm cười mà ít nói.
Ngày Bảo, con trai lớn cưới vợ, bà vắng mặt. Đây là
lần đầu tiên bà đóng vai mẹ vợ trong một đám cưới
trang trọng, đàng hoàng, cứ như giữa bà và ông chưa
hề có cuộc chia tay.
Sau lễ cưới, Vân, cô con gái, cùng chồng đi nghỉ
tuần trăng mật ở Huế. Bình ở với vợ chồng con trai
lớn. Ông Hoà đưa bà đến thăm một số nhà bà con,
họ hàng và bè bạn. Họ cũng cùng nhau đến thăm gia đình
thông gia. Buổi tối, họ không gặp nhau để giữ ý. Ngày
đôi vợ chồng cô con gái mới cưới trở về, bà cũng
đang chuẩn bị cho chuyến bay sang Đức. Bà muốn có
một đêm tâm sự với ông mà không thể. Quy rất đúng
mực trong cư xử nhưng không hề dễ dãi. Họ tổ chức
một bữa liên hoan gia đình có con rể và Quy cùng dự.
Trong bữa ăn, họ nói nhiều về đám cưới của con gái
và so sánh với đám cưới của Bảo tám năm trước,
chỉ không nhắc đến cuộc chia tay sẽ diễn ra ngày mai
mà thôi. Trong ba người, Hoà - Bình - Quy, người này
biết rõ người kia đang nghĩ gì, nhưng lại nhìn nhau như
nhắc nhở: đừng nói. Bởi vậy, trước mặt họ, dường
như đang hiện ra một bức màn ngăn cách mỏng mảnh, mơ
hồ mà có thật, không ai dám bước qua, vượt qua.
Đêm hôm đó, trời trở gió.
Buổi sáng, gió lạnh, đường phố mưa bay. Một
chiếc xe ta-xi gia đình bảy chỗ ngồi màu trắng đợi
họ trước cửa. Ông đứng trên hè phố cùng với Quy,
đêm qua ông đã phải hứa với Quy không đi tiễn bà Bình
ở sân bay. Nhìn vẻ tần ngần, nhẫn nại của ông, bà
hiểu là phải chia tay ông ngay ở đây thôi. Bà chào Quy:
"Hy vọng còn gặp lại", tạm biệt ông với câu:
"Anh chăm sóc bọn trẻ cho em nhé". Bà bước lên
xe với đứa cháu gái. Khi bà đã ngồi yên trên ghế,
chợt ông đi tới cửa xe, chui nửa người vào nói:
"Bình nhớ sắp xếp cho con Phương về thăm quê càng
sớm càng tốt nhé". Bà nắm lấy bàn tay ông, nói
trong nước mắt: "Anh biết không, em muốn ở lại
với anh nhưng không thể. Giá như chưa có Quy...". Ông
thì thầm: "Anh hiểu rồi. Giá như anh đừng vội vàng,
anh kiên nhẫn hơn chút nữa thôi là anh vẫn có em hôm
nay...".
Ông ra khỏi xe trở lại đứng bên Quy. Vừa lúc con
trai, con gái cùng dâu rể xách đồ ra xe. Xe từ từ
chuyển bánh. Từ trong xe, bà quay nhìn về phía sau. Qua
lớp kính dày và làn mưa bụi, bóng dáng ông đứng bên
Quy xiêu xiêu, mờ ảo như có như không. Và rồi suốt
từ Hà Nội lên sân bay, hình ảnh cuối cùng đọng lại
trong lòng bà là đường phố tấp nập trong lớp mưa
bụi giăng giăng, là dáng đứng xiêu xiêu của người đàn
ông cao gầy, người chồng một thời đã cùng bà chia
sẻ biết bao nhiêu gian khó, đến ngày cuộc sống đủ
đầy thì số phận lại chia rẽ họ mỗi người một phương
trời...
Nguyễn Kim Trạch