Lúc nhỏ tôi không
hề để ý. Nhưng từ vài năm qua, khi
tôi đã vào học
cấp III, tôi cứ
sống với những dấu hỏi nhức nhối
trong đầu. Tôi đã theo
hỏi mẹ nhiều
lần, nhưng mẹ chỉ cười, một nụ
cười rất thật, không chút
gượng ép, rồi
trách yêu: "Con cứ thắc mắc vớ vẩn!".
Vậy là những dấu
hỏi trong tôi cứ
chất chồng lên nhau theo ngày tháng, mỗi ngày
là một
thắc mắc, mỗi
tháng thêm nỗi ngạc nhiên, và tôi biết, nếu
đi hỏi cha
càng không được
cha giải toả. Cha rất nghiêm, ít nói, sống
lặng lẽ lầm
lì, tôi sợ.
Mẹ tôi tật
nguyền hai chân từ nhỏ. Ông bà ngoại tôi
đã bị chiến tranh
cướp mất,
để lại hai người con gái ở tuổi
trăng tròn. Dì Hai của tôi đã
phải đi làm
thuê gặt mướn giúp việc gia đình cho
nhiều nhà giàu để
kiếm tiền
cưu mang người em gái tàn tật. Chiến
tranh khốc liệt một lần
nữa gây cảnh
chia ly cho mẹ tôi. Dì Hai và mẹ thất lạc
nhau trong cuộc
sơ tán hỗn loạn
dưới mưa bom bão đạn. Mẹ tôi
được một xe bộ đội cứu
vớt, đem về
thành phố giao cho một bệnh viện cưu
mang cứu chữa. Sau
này, khi đất
nước thanh bình, mẹ gặp một người
bộ đội đem lòng
thương yêu, vậy
là người thương binh kết duyên cùng cô
gái tật nguyền,
sinh ra một đứa
bé gái. Đó là tôi. Tôi nghe mẹ kể vậy.
Cha thì cười, gật
gù xác nhận đúng.
Hàng xóm láng giềng
chẳng ai biết rõ về cha mẹ tôi, vì gia
đình tôi mới
về ở thành phố
này được 8 năm. Ngay ở quê cũ,
cũng không ai rõ về
cha mẹ tôi, họ
chỉ biết y như lời cha mẹ kể cho tôi
nghe. Tôi tin vào
những câu chuyện
ấy, và hãnh diện trước mối tình đẹp
đẽ và tuyệt vời
của cha mẹ
mình. Tôi thầm kính phục cha, một người
đàn ông chung
thuỷ, mang trong tim
một mối tình chân thật để sống với
người yêu bị
liệt cả hai
chân. Quá đẹp.
Nhưng, vài năm
trở lại đây, tôi đã lo lắng, buồn
sầu sau khi để ý thấy
cha đã khác trước.
Cha có những biểu hiện khác thường, không
còn
trọn vẹn là một
thần tượng đẹp trước mắt
tôi. Càng lưu tâm để ý, tôi
càng thấy những
điều giả dối trong quan hệ giữa cha
và mẹ mình. Thật
kỳ lạ, tôi biết
được đã từ lâu, tôi nhớ lại
thật chính xác, cha không bao
giờ nằm chung
giường với mẹ. Không biết những
lúc tôi vắng nhà thì
cha mẹ tôi sẽ
quan hệ, đối xử với nhau ra sao. Khi có
mặt tôi, cha mẹ
tránh xa nhau, ngồi
nói chuyện cũng cách nhau một cái bàn. Và,
đã bao
năm rồi, tôi vẫn
ngủ với mẹ. Tôi từ khi hiểu biết
khái niệm ly thân ly dị,
mới nghi ngờ
cha mẹ đã có chuyện gì bất đồng xích
mích với nhau, có
thể đã quyết
định ly thân từ khi tôi còn là một học
sinh tiểu học. Có lần
tôi liều hỏi mẹ:
"Sao mẹ không cho con một đứa em?".
Mẹ tôi buồn bã:
"Mẹ mất khả
năng ấy rồi!".
Mấy năm qua, cha
tôi bỗng có một nguồn thu nhập khó hiểu.
Ông sửa
nhà, mua sắm đủ
thứ máy móc tiện nghi trong nhà. Tôi thấy ông
giao
tiền hết cho mẹ
cất giữ. Mẹ tôi mua sắm cho tôi không thiếu
một thứ gì.
Mỗi lần đẩy
xe lăn cho mẹ ra ngoài phố, vào chợ tôi
đều hỏi dò, mẹ
nói: "Cha con không
tham nhũng đâu mà sợ. Rồi có ngày con sẽ
biết,
bây giờ con chỉ
việc học hành cho giỏi. Đừng hỏi!".
Tôi mấy lần
tình cờ thấy cha tôi ngồi đọc thư
có ảnh của ai đó gửi cho
ông. Tôi hỏi mẹ:
"Mẹ có được cha cho xem thư ảnh
đó không?". Đó là
thư riêng của
cha con, một người bạn cũ gửi
thăm vậy mà!". Mẹ không
làm tôi hết thắc
mắc, tôi vẫn thấy có điều gì đó
không bình thường nơi
cha. Và tôi lén lục
hộc tủ của ông, tìm thấy tấm ảnh
một người đàn bà
lạ hoắc. Thư
thì tôi không tìm ra được. Tôi không dám hỏi
mẹ, sợ lộ cái
tò mò tọc mạch
lục lọi hộc tủ riêng của cha. Tôi im lặng.
Im lặng để
theo dõi. Và im lặng
để ngày càng gánh thêm những câu hỏi ngột
ngạt
khó chịu trong
đầu.
... Mấy ngày qua,
cha tôi vui vẻ hoạt bát hẳn lên. Ông và mẹ
tôi thường
ngồi xì xầm to
nhỏ với nhau trước những tấm
ảnh, thư mà tôi đoán là
thư từ nước
ngoài, của người đàn bà lạ trong
ảnh. Khi thấy tôi, cả hai
người đều
im lặng, nói lảng qua những chuyện sắm
sửa trong gia đình.
Tôi có dò hỏi mẹ,
bà tủm tỉm: "Cô ấy là bạn của mẹ
và cha xưa kia, nay
viết thư
thăm hỏi, giúp đỡ gia đình mình. Con
đừng để ý chi cho phân
tâm lúc học
hành!".
Sáng chủ nhật
hôm ấy, tụi bạn cùng lớp rủ tôi
đi chơi, làm một cuộc
picnic bên bãi biển.
Lúc đang ngồi vòng quanh ca hát với nhau dưới
bóng mát hàng thuỳ
dương, bất chợt tôi nhìn thấy bóng
dáng quen
thuộc của cha
trước cổng ra của phi trường. Tôi
ngạc nhiên đứng dậy,
rời khỏi vòng
chơi đang nhộn, định băng qua
đường chạy lại phía cha.
Nhưng, tôi khựng
lại, mắt trố lên kinh ngạc khi thấy cha
đang đón một
người đàn
bà. Bà ôm ghì lấy ông, ông cũng ôm ghì lấy
bà, hai người
như nhập vào
làm một, và họ hôn nhau thật thắm thiết
giữa thanh thiên
bạch nhật. Rồi
cha xách hành lý cho người đàn bà nọ, gọi
xích lô chất
những chiếc
túi lên. Còn ông thì chở bà nọ bằng chiếc
Dream II của
ông. Diễn biến
thật nhanh, tôi không chớp mắt, đứng chôn
chân một
chỗ với nỗi
sửng sốt tức tưởi. Người
đàn bà ngồi sau, ôm lấy lưng ông
thật tình tứ
như vợ với chồng. Họ mất hút sau
ngõ quanh. Tôi vẫn còn
đứng lại bên
biển rì rào, gió lồng lộng đưa
hương vị mặn phả vào mặt
tôi. Tôi khô cả
môi, đưa lưỡi liếm. Vị mặn của
biển có pha trộn vào vị
mặn của nước
mắt tôi. Tôi chạy ù về nhà sau đó ngay lập
tức. Vào
phòng mình, tôi nằm
úp mặt vào gối, khóc. Mẹ tôi trên xe lăn lặng
lẽ
vào bên giường,
giọng của bà thật hiền dịu:
- Có gì cứ nói mẹ
nghe, sao lại khóc dữ vậy?
Ban đầu, tôi
không có can đảm kể sự thật cho mẹ
hay. Tôi sợ sự thật
ghê gớm này sẽ
quật ngã bà ngay tức khắc. Tôi chỉ hỏi
mẹ:
- Cha có nói với mẹ
sáng nay cha đi đâu không?
- Cha đi đón một
người bạn. Bạn từ nước ngoàivề
thăm quê...
- Có phải bà trong
ảnh không mẹ?
- ừ, thì đã
sao nào?
- Bà ấy ở
đâu?
- ở một khách
sạn sang nhất thành phố.
- Cha không giấu mẹ
ư?
- Tại sao lại
phải giấu? Bạn bè mà, có gì phải giấu
giếm chứ!
- Con nhìn thấy...
con nhìn thấy...
Tôi không tự chủ
được, nói huỵch toẹt ra:
- Con thấy tận
mắt cha chở bà ấy.
- Vậy à? ừ...
ừ.. nhưng sao?
- Mẹ không ghen
ư?
- Sao lại ghen? Mẹ
chưa hề biết ghen là gì.
- Con... con thấy...
tức quá. Con thương cho mẹ quá!
- Sao vậy?
- Cha và bà ta ôm hôn
nhau... thắm thiết lắm.
- Chắc tại người
ta... sống kiểu Tây đó mà...
- Không. Họ hôn
nhau như vợ chồng. Khi cha chở bà ba, bà ta
ôm cha
con thật... tình tứ,
và cả hai đều rạng rỡ nét mặt...
Tôi gần trào nước
mắt, nhưng thấy mẹ thật bình thản.
Bà nghĩ ngợi một
hồi, rồi thở
dài thậm thượt. Tôi xót xa nói:
- Dường như
mẹ không buồn. Mẹ đã biết chuyện
này rồi... nên mới
không lấy làm ngạc
nhiên. Phải vậy không mẹ?
- Đúng. Nếu con
đã biết tất cả rồi, con đã biết
suy nghĩ, biết nhận ra
điều hay lẽ
phải, điều sai việc trái, thì mẹ cũng
chẳng giấu con nữa.
Người đàn
bà ấy chính là vợ của... cha con!
Tôi sửng sốt,
không tin vào tai mình. Mẹ tôi gật gù, nhắc lại:
- Đó mới chính
là vợ của cha con. Và, còn hơn thế nữa,
bà ấy là mẹ đẻ
của con. Mẹ của
con. Con nghe rõ chứ?
- Không thể
được. Tại sao vậy, hở mẹ?
- Mẹ chỉ là mẹ
nuôi của con. Mẹ có công nuôi nấng, bao bọc,
còn bà ấy
mới là người
mang nặng đẻ đau ra con. Đó là sự
thật!
- Không. Con không tin.
Con không tin! - Tôi càng khóc.
- Con phải tin, vì
đó là sự thật!
Giọng cha tôi vừa
cất vang cả phòng. Mẹ tôi quay lại nhìn.
Ông bước
vào thản nhiên và
vui tươi:
- Cha định dành
bất ngờ cho con vào sáng ngày mốt, ngày sinh nhật
con. Nhưng con biết
trước rồi, đành phải nói hết sự
thật cho con ngay
bây giờ thôi. Mẹ
đẻ của con là người phụ nữ mà
con đang thắc mắc.
Chưa hết, mẹ
đẻ của con chính là Dì Hai mà cha thường
nhắc đến!
Mẹ tôi rơm rớm
nước mắt, xoa đầu tôi, bảo:
- Đúng là Dì Hai,
chị ruột của mẹ. Mẹ chỉ là dì ruột
của con.
... Hai chị em mồ
côi cha mẹ. Người chị đi giúp việc
cho nhà giàu nọ,
được cậu
chủ đem lòng yêu thương, và kết quả
cuộc tình vụng trộm lén
lút là một bào
thai. Cha mẹ cũng như bà con trong dòng tộc của
cậu chủ
hay biết, đã buộc
đôi tình nhân xa cách nhau, đuổi người
giúp việc ra
khỏi nhà, cấm
ngăn cậu chủ rời khỏi biệt thự.
Người chị mang bào thai
về quê nhà, vừa
phải đùm bọc người em gái tật nguyền,
vừa phải nuôi
mình và đứa
con trong bụng. Cậu chủ sau thời gian bị
cấm cố, đã tìm
cách thoát khỏi gia
đình, với hai bàn tay trắng đi tìm người
yêu. Nhưng
chiến tranh khốc
liệt đã ngăn những bước chân của
cậu chủ, phải mấy
tháng sau mới tìm
được vợ và đứa con mang dòng máu
mình. Họ sống
hoà thuận, dù cảnh
nghèo hèn vẫn đùm bọc nuôi nấng người
em gái bại
liệt. Rồi cậu
chủ tình nguyện vào bộ đội, lại
chia ly nước mắt. Chị em ở
với nhau trong hoạn
nạn đói khổ, người chị không chịu
nổi khi nhìn
thấy em gái mình
và con mình đói lả, rách rưới giữa thời
cuộc chiến
tranh củi châu, gạo
quế, bèn phải nhận lời lấy một
ông già nhà giàu tuổi
đã lục tuần,
với điều kiện không mang con theo. Hai chị
em ngậm đắng
nuốt cay, chịu
chia lìa, người chị cung cấp tiền bạc
dư dả để người em
nuôi giùm con với sự
giúp đỡ của hàng xóm tốt bụng. Khi người
chồng
trở về, hay
tin, anh thông cảm cho vợ, không trách nửa lời.
Và, anh rể
em vợ giao ước
với nhau: giữ bí mật mọi chuyện. Người
em gái nhận
mình là mẹ. Sau, trước
khi theo chồng vào Nam lập nghiệp, người
chị
đã trao cho chồng
và em gái một số vàng thật lớn để
làm vốn sinh nhai.
Từ đó họ
không còn gặp nhau nữa. Ngày giải phóng miền
Nam, người
chị theo chồng
di tản ra nước ngoài. Người chồng
sau một trận chiến
quyết định
đã trở thành anh thương binh, trở về
sống với con và người
em gái của vợ
dưới danh nghĩa vợ chồng. Thời gian
trôi đi, trong một
chuyến công tác về
lại miền quê xưa, người chồng
được tin: vợ cũ ở
nước ngoài về
tìm ông. Theo địa chỉ để lại, vợ
chồng liên lạc được với
nhau sau 15 năm chia cắt.
Ông chồng già của người chị đã
qua đời, để
lại cho vợ và
hai đứa con một gia sản kếch sù. Người
chị đã tự do, nghĩ
ngay đến chuyện
tìm lại chồng con, em gái để sum họp.
... Tôi trào nước
mắt, gục vào lòng cha mà sung sướng. Bỗng,
một bàn
tay mát ấm nắm
lấy cánh tay tôi. Tôi ngước mắt nhìn lại.
Đó là mẹ tôi,
mẹ nuôi nấng
tôi từ khi tôi phải xa vòng tay của người
mẹ đẻ. Bà cười
qua nước mắt,
chỉ về cửa phòng:
- Con nhìn xem, ai kia?
Tôi nhìn. Người
đàn bà trong ảnh đang đứng nơi
ấy, bất động, duy ánh
mắt thì rực
sáng, rực lên một nỗi khát khao, một niềm
hạnh phúc. Đó
mới là mẹ
đẻ của tôi sao? Tôi nhào đến sà vào
lòng mẹ.
- Mẹ ơi!
Uất
Kim Hương (Người Hà Nội)