Tôi nhìn thật nhanh người đàn bà xa lạ
mà rất đỗi thân yêu ấy. Nàng đẹp
hơn tôi tưởng. Mà nữa, khuôn ngực vẫn
đầy đặn phập phồng như là
trinh nữ. Quả là một sự ưu ái quá
đáng của trời đất.
Chúng tôi chơi với nhau rất thân tình. Có lẽ
không một thời nào, ở phố nào lại có
đám bạn bè chơi với nhau khít khăng, quyến
luyến đến thế.
Tôi thấy cần phải kể tên tất cả.
Đó là:
Trường Văn Đức, Giám đốc Công
ty Đá xẻ xuất khẩu. Đá của y
đã trang điểm cho rất nhiều công trình
xây dựng hiện đại. Phạm Quang Tuấn,
lính thuỷ. Xương thịt Tuấn gửi lại
đâu đó dưới đáy biển Đông,
cùng với con tàu chở vũ khí tự đánh
chìm để khỏi sa vào tay địch. Nguyễn
Hùng Phi, hai huân chương chiến công sau 15 năm
ở chiến trường B. Một lão bán vé số
mặt tái xanh vì sốt rét, ngồi lù lù ở cổng
chợ. Nguyễn Đăng Khôi, Tiến sĩ Y
khoa. Những quả thận phế thải, qua bàn
tay mông má của gã lại trở nên cường
tráng. Lê Văn Nhuận, nhà giáo trường chuyên
toán. Học trò của y đã vài lần xơi giải
quốc gia. Và tôi, một nhà văn. Nếu nói rằng
nhà văn nổi tiếng bạn đọc sẽ
sửng sốt, còn nói không nổi tiếng tôi sẽ
tự ái.
Chúng tôi, 6 thằng con trai.
Còn một người nữa, nếu không thì
không có cái chuyện tôi đang kể đây: Thuỳ
Hương, một phu nhân Bộ trưởng. Nàng
thuộc loại kiều diễm, tôn quý nhất
trong giới mệnh phụ phu nhân tôn quý.
Tôi phát hiện ra nàng khi cô giáo hỏi:
- Thuỳ Hương, em làm quản ca được
chứ?
Nhỏ nhắn, duyên dáng, đầy tự tin, nàng
bước lên bục bảng. Nàng giang hai bàn tay ra
hai bên, đôi bàn tay nhẹ nhàng vẫy vẫy, như
cánh cò êm vẫy giữa không trung. Đó là động
tác mở đầu sự nghiệp quản ca suốt
hai học kỳ.
Tôi đờ đẫn cả người vì
dáng dấp quý phái toát ra từ con người nàng.
Nàng mặc chiếc áo len màu xanh lá cây. Chiếc
áo len ngắn tay làm nở xoè trên vai nàng chiếc
cổ sơ mi trắng đỡ lấy khuôn mặt
trái xoan có nụ cười răng sún... ấn tượng
về nàng là một giấc mơ. Nàng đẹp
và kiêu sa đến nỗi chỉ được
quen biết nàng thôi cũng là niềm hãnh diện
với bất cứ ai. Có một nhà ngoại giao mũi
lõ nào đó được làm quen với nàng trong
một buổi dạ tiệc đã trở về
khoe inh ỏi khắp châu Âu.Còn tôi, không chỉ
quen nàng mà còn thân thiết nữa! Có thể nói
gì về sự thân thiết gần gũi của
chúng tôi? Nàng thường xuyên nấu nướng
cho tôi ăn. Cơm, phở, bánh dẻo, bánh khúc
và các món khác tôi muốn. Tối nào tôi cũng
được ngắm đôi vai gầy nhỏ của
nàng, cười nói với nàng, giúp nàng đôi ba
việc vặt và nói xin trời tha tội,
được ngây ngất bởi một mùi hương
dịu dàng toả ra từ người nàng.
Phải, chúng tôi, 6 thằng và nàng tối nào cũng
tập trung dưới gốc cây cột đèn
đầu phố. Đó là cây cột đèn bằng
gỗ, tẩm hoá chất đen sì, do những người
thợ Trung Quốc dựng lên. Họ trèo lên đỉnh
cột bằng sợi dây dài thắt ngang bụng
và hai chân buộc hai chiếc càng cua bằng sắt.
ánh đèn vàng quạch. Dưới ánh sáng của
nó là một bãi cỏ xanh đầy cào cào, dế
mèn, dế trũi, đôi khi có cả những con
cánh cam xanh biếc. Tối nào chúng tôi cũng tụ
tập ở đó, đổ nước bắt dế,
chi chi chành chành, bịt mắt bắt dê và đóng
vai những người lữ khách đến quán
của nàng. Đó là một bà chủ quán tuyệt
vời. Nàng đon đả mời khách, và dẫu
rằng khách chỉ trả cho nàng một cọng cỏ
thay tiền, nàng cũng xới cho một bát cơm
rõ đầy, chan canh tử tế... Không thể so
sánh những bữa tiệc linh đình ở đâu
với những món ăn bằng đất đựng
trong vỏ ngao, vỏ hến đó.Đời cứ
như thiên đường bất tận.
Nhưng một hôm đi qua cửa nhà Tuấn,
tôi nghe tiếng mẹ hắn gào thét: "Thằng
khốn nạn, thằng mất dạy!... Mới nứt
mắt ra mà đã... Bà thì bà băm vằm mi ra, xé
xác mi ra!...". Cùng với tiếng chửi mắng
của bà là tiếng ngọn roi mây xé gió vun vút.
Không nghe thấy tiếng thằng Tuấn. Nó là
thằng gan lì liều lĩnh có hạng. Ngọn
roi mây thấm gì!
Chỉ một loáng bọn tôi đã bâu trước
cửa nhà Tuấn như một bầy ruồi. Cánh
cửa đột ngột mở, bà mẹ Tuấn
vọt ra, tay huơ cây roi như vị tướng
tuồng: "Lũ khốn nạn mất dạy tê!
Cút đi, cút hết đi! Chúng bay nhìn cái chi, nhìn
cái chi hử... Một lũ mới nứt mắt...".
Chúng tôi chưa kịp tẩu tán thì thằng Tuấn
đã vọt ra. Bà mẹ đuổi theo đến
cây cột điện rồi bất lực quay về.
Bên nhà Hương cửa đóng im ỉm. Chúng
tôi nghe tiếng nàng thút thít khóc. Không khí đầy
tang tóc.
Mãi sau, do thằng em nàng khai báo chúng tôi mới
biết chính là thằng Tuấn đã gây ra chuyện
tày trời. Hắn đã viết thư cho nàng.
Theo lời thằng nhóc, một lá thư tình! Nhưng
tỏ tình là cái gì, chúng tôi không biết, chỉ
biết đó là cái gì mờ ám xấu xa!
Tôi hỏi:
- Ngày ấy thằng Tuấn viết cho Hương
cái gì?
Nàng nhíu đôi lông mày mệnh phụ kiêu sa:
- Tuấn nào nhỉ?
Tôi gợi lại chuyện trên. Nàng cười:
- A... Mình nhớ ra rồi! Có phải cái cậu
anh hùng quân đội mà người ta hay nhắc
đến như niềm tự hào của trường
không?
- Hắn viết gì?
- Sao cậu tò mò thế nhỉ! A... Cậu là
nhà văn, muốn viết sách về người
anh hùng cho tuổi trẻ học tập hả?
- Không, không! Đó là công việc của những
người chuyên phổ biến gương sáng.
Còn mình, mình chỉ muốn biết hắn liều
lĩnh như thế nào?
- Đúng là bạt mạng! - Nàng thở dài nói
với vẻ buồn thương pha chút giễu cợt
vui vẻ - Ngày ấy sao mà ngu dại đến thế
chứ! Chữ hắn sai chính tả be bét mình
không luận được mới nhờ bà ngoại
đọc hộ... Nghe nói cu cậu bị một
trận đòn nên thân...
- Những người dũng cảm nhất bao
giờ cũng phải chịu thiệt thòi.
- Cậu nói thế nghĩa là thế nào?
- Hương biết không, ngày ấy mình cũng
muốn tỏ tình, cũng định chết trong
chiến tranh. Nhưng không đủ can đảm...
Vì thế mới không bị đòn và còn sống
đến nay để... gặp em!
- Em út gì, năm mấy tuổi đầu rồi
đấy! - Nàng nhăn mặt và dậm chân
đe doạ tôi như một cô học trò đỏng
đảnh. Nhưng có trời chứng giám, tôi
không sợ sự đe doạ ấy, vì chợt
phát hiện ra rằng cái nhăn mặt của Tây
Thi không phải là chuyện bịa tạc.
- Nhưng hắn viết gì, bà Bộ trưởng
nói xem nào. Nửa thế kỷ đã trôi qua rồi,
điều bí mật ấy chẳng nguy hiểm cho
ai!
Nàng hơi đỏ mặt khiến tôi phỏng
đoán có thể ông Bộ trưởng rất hay
để mắt nhưng không thể nào hiểu hết
các cuộc du ngoạn phiêu lưu của nàng.
- Chẳng có gì là bí mật cả. Chuyện trẻ
con một trăm phần trăm. Hắn viết vẻn
vẹn có hai dòng: "Kính gửi bạn Hương.
Tình "hữu nghị của chúng ta đời
đời bền vững" thế thôi.
Tôi còn nhớ ra rằng, sau cái vụ "xì căng
đan" vun vút roi mây kia, chúng tôi, 6 thằng con
trai lại tụ tập dưới gốc cây cột
điện, chúng tôi chơi như vẫn thường
chơi. Nhưng bỗng thấy vô duyên, thấy nhạt
nhẽo, trống vắng quá bởi vì... không có
nàng! Gia đình nàng đã chuyển đi một tỉnh
khác. Nàng đi không một lời tạm biệt
hoặc có tạm biệt hay không tôi không còn nhớ.
Chỉ biết rằng, dưới gốc cây cột
điện từ ấy không có nàng. Đám con trai
tưởng thân nhau đến chết tự
dưng rã đám. Sự việc đó là một
ví dụ tốt cho mệnh đề triết học
sáng ngời: Người đàn bà có thể tập
hợp hoặc làm tan rã thế giới.
- Hắn viết như thế thật ư? - Tôi
tẩn mẩn hỏi lại vì không thể tin
được câu khẩu hiệu ấy lại là
nội dung của bức thư tình.
- Nếu là cậu thì cậu viết gì nào? - Người
đàn bà sắc sảo chuyển sự trả lời
bằng các câu hỏi vặn một cách thân ái uy
quyền ấy ban cho tôi một cái nhìn ý nhị.
Phải, nếu là tôi thì tôi viết gì nào?
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang bởi một
đứa nhỏ từ đâu chạy lại ôm
chầm lấy nàng.
- Cháu ngoại mình, nàng nói, cháu chào ông đi.
Đây là bạn học ngày xưa của bà.
Từ cái miệng nhỏ xinh của con bé vút
lên một tràng tiếng tây. Có lẽ nó muốn
nói: cháu chào ông ạ? Chà nó giống nàng như
đúc nhưng trông có vẻ tợn tạo hơn
trong chiếc áo phông thời đại, in hình sặc
sỡ. Liệu có chú nhóc nào đã... "kính gửi..."
và hô khẩu hiệu "tình hữu nghị đời
đời bền vững..." đối với
cô bé này không?