Đó là năm 1972.
Tiểu đổi trinh sát của tôi được
bổ sung một lính mới, rất trẻ, vừa
tròn
mười tám tuổi. Cậu ta tên là Minh, người
Hà Nội. Tuổi trẻ mà, chúng tôi quý nhau ngay như
anh em ruột thịt. Một đêm mưa rừng,
cánh lính trẻ chúng tôi mắc võng nằm tán gẫu...
Tôi lấy tấm hình vợ chưa cưới của
mình ra cho đồng đội xem. Đến
lượt Minh, cậu ta cầm tấm ảnh trên
bay bỗng cười cười cất tiếng:
- Vợ
chưa cưới của tiểu đội trưởng
rất đẹp... Nhưng chưa đẹp bằng
người
yêu của em.
Cả
tiểu đội nhao nhao:
- ảnh
đâu!... Đưa ra đây xem sao?
Minh gãi
đầu buồn bã:
- Các vị
quên à?... Trước khi đi B, cấp trên chẳng
thu hết các giấy tờ,
các tấm
ảnh của người thân rồi còn gì.
- Sao mày
không cố giấu lấy tấm hình của người
yêu?
- Ngày
đó không biết, nghe lời cấp trên mới
ngốc chứ!
- Người
yêu làm nghề gì?
- Học
sinh trường múa Việt Nam.
- Trời!
Tất
cả trầm trồ xuýt xoa. Bởi chắc chắn
rằng học sinh trường múa phải
đẹp
hớp hồn. Có tiếng nói lại vang lên:
- Tên là
gì?
- Tên là
Hạnh.
- Làm
quen... và yêu như thế nào, kể cho bọn tao
nghe đi.
Minh lại
cười cười.
- ờ
thì kể. Nhưng cấm mọi người
được cười đấy.
Rồi
cậu ta nhìn vào ngọn lửa bập bùng cất
tiếng: "Hồi còn đóng quân ở
gần
Hà Nội, có một hôm, tớ được tranh
thủ về thăm nhà. Bước chân lên
chuyến
xe buýt Cầu Giấy - Bờ Hồ, tớ vô tình
đứng sau một cô gái mặc
áo hoa.
Tò mò muốn xem cô có đẹp không, nên tớ cố
len lên. Chưa kịp
nhìn
đã va phải cô ấy. Cô gái lườm rồi
đứng tránh ra. Tớ ngượng quá,
ấp
úng:
- Xin lỗi!...
Tôi không có tiền mua vé. Bạn có thể mua giùm
tôi được
không?
Cô gái
nhìn nghi ngờ. Anh bán vé xe tiến lại. Cô lấy
tiền mua hai chiếc
vé. Rồi
đưa cho tớ một chiếc nhưng không
nói một lời. Tớ vẫn đứng
như
trời trồng, thỉnh thoảng lại nhìn trộm...
Một cô gái mắt to và sáng
lấp
lánh như sao. Xe đỗ cạnh Bờ Hồ. Cô
gái bước xuống. Không hiểu
sao tớ
cũng bị bước theo như sắt gặp
nam châm. Tớ đi sau cô khoảng
mười
bước chân. Cô gái rẽ trái, tớ cũng rẽ
trái. Cô rẽ phải, cũng rẽ phải.
Bông cô
gái quay lại, cất tiếng:
- Anh bộ
đội... Tại sao anh lại đi theo em?
Tôi cười,
gãi đầu, ấp úng:
- Tôi...
tôi... muốn biết nhà... để trả tiền.
Cô gái cười
giòn:
-
Không... không phải trả tiền đâu.
Rồi
cô chạy vụt vào sau một cái cổng sắt.
Mặt tớ đỏ bừng, bước đi
như
người
say rượu. Chiều hôm sau, tớ quay lại
để trả tiền vé xe buýt. Gặp cô gái, tớ
liều lĩnh mời cô đi xem phim. Cô đã nhận
lời... Và chúng tớ yêu nhau...".
Đêm
đó, khi cơn mưa rừng vừa tạnh, những
người lính chúng tôi cứ
nhìn những
vì sao lấp lánh trên bầu trời... mà không ngủ
được.
Sáu
tháng sau, một đêm tháng Mười, tôi và Minh
được phái đi trinh sát
cảng
Cửa Việt. Sau ba tiếng đồng hồ tiếp
cận mục tiêu, hai đứa rút ra
ngoài. Ba
giờ sáng, chúng tôi cố gắng băng ngang qua
những đồi cát
trắng
mênh mông để trở về vô cứ. Bỗng
một loạt pháo dàn từ biển bắn
vào. Tôi
bò xoài lăn mình trên cát để tránh. Sau loạt
đạn, tôi chồm dậy
cất
tiếng gọi. Không có tiếng trả lời.
Tôi vùng dậy chạy ngay đến chỗ
Minh. Cậu
ta nằm úp sấp. Một mảnh pháo đã cắm
vào ổ bụng. Máu
trào qua
lớp áo. Tôi băng bó rồi cố cõng Minh
đi thật nhanh. Máu từ vết thương trào
ra thấm ướt lưng tôi rồi nhễu xuống
cát trắng. Bỗng Minh tỉnh lại thều
thào:
- Anh!...
Để em xuống đi... Em không sống
được nữa đâu.
Tôi khẽ
đặt Minh nằm xuống đồi cát. Minh
nhìn tôi, giọng đứt đoạn:
- Anh chôn
em tại đây... Cố về đơn vị
nhanh kẻo trời sáng.
Gió biển
thổi vù vù. Người Minh lạnh toát. Tôi nắm
lấy tay Minh cuống
cuồng:
- Thế!...
Thế! Em có nhắn gì cho Hạnh?
Minh cố
cười:
- Chuyện...
chuyện đó em tưởng tượng đấy!
Em chưa được cô gái nào
yêu cả.
Cũng tại em mồ côi cha mẹ nên không còn người
thân nào hết...
Nước
mắt tôi trào ra. Bỗng Minh lại lên tiếng:
- Em có một
lá thư... ở trong túi áo ngực. Bao giờ hoà
bình, anh đem bỏ
vào
thùng thư hộ em...
Một
cơn gió thổi đến. Người đồng
đội của tôi theo gió ra đi. Tôi sờ túi
áo ngực
của Minh, thấy một mảnh giấy gấp
làm tư. Tôi vội bấm đèn pin để
đọc. Trong tờ giấy chỉ có mỗi một
dòng chữ liêu xiêu: "Hạnh ơi!...
Anh cô
đơn lắm...". Và ký tên.
Ngày
30/4/1975, tôi theo đoàn quân ào ạt tiến về
giải phóng Sài Gòn.
Năm
giờ chiều, thành phố tràn ngập cờ hoa.
Tôi thẫn thờ ra chợ mua
một
cái phong bì. Rồi bỏ lá thư bị
vương máu vào trong. Bên ngoài bì
thơ tôi
viết: Gửi Hạnh - Học sinh trường múa
Việt Nam - Khu Cầu
Giấy,
Hà Nội.
Những
người lính trong tiểu đội của tôi
tin rằng... Lá thư đó đã đến tay
cô gái
có đôi mắt như vì sao sáng lấp lánh./.
Nguyễn
Thị ấm
(Trong 100
truyện hay cực ngắn - NXB Văn nghệ)