Chùm
truyện ngắn của Vân Hạ
HOA MÙA ĐÔNG
Một ngày cuối đông, trời có nắng,
hoa cải nở vàng tươi một góc vườn.
Những cánh vàng sáng lên trong ánh nắng cầu tự
- Huy hoàng quá! Cứ như mùa xuân sắp về
đến rồi vậy. Trong khi đám húng dũi
vẫn tàn lụi, giàn cà chua rã rục vì sương
muối, cây xoan trơ khấc những thân cành khẳng
khiu không còn chiếc lá nào làm ví dụ. Đích thị
là mùa đông. Vậy mà góc vườn này lại
bừng lên một vạt hoa vàng như nắng,
rung rinh rung rinh.
Người ta đến bên tôi và nói:
-
Có thích không, để người ta bẻ cho một
cành?
-
Không, để lấy hột làm giống chứ.
-
Ăn thua gì.
Rồi người ta bẻ một cành
đưa cho tôi. Đó là lần đầu tiên
tôi được tặng hoa - Một nhành hoa cải.
Đã bao nhiêu mùa đông qua rồi. Bất chợt
một mùa hè phương Nam tôi gặp những chấm
vàng hoa ô môi. Hẳn nhiên là hoa ô môi quý phái hơn,
nhưng tôi đã yêu hoa ô môi vì ký ức một
nhành hoa cải. Người ta là hoa cải của
tôi./.
THỜI CƠ
Sau vài lần lỡ hẹn, cuối cùng cô gái cũng
đã đến thăm chàng trai và biển. Nhưng
đã là mùa mưa. Cô vô cùng thất vọng thấy
biển hoàn toàn khác với lời chàng nói. Không
trong xanh, không dịu êm. Biển ngầu ngầu
đỏ bọt như nước lũ, sóng cuộn
dâng rồi giận dữ đổ ập xuống
bờ cát tấp đầy rong và củi rác...
Chàng trai cố thuyết cô rằng mùa mưa ngắn
lắm. Nhưng cô gái không chịu chờ đợi,
cô nghĩ: "Mình lại bị lừa rồi".
Khi cô hiểu ra thì nhiều mùa mưa nắng
đi qua, thời cơ cũng đã qua./.
TIẾNG CHIM
Họ ngồi dưới vòm cây. Tiếng chim
rót xuống liên tục, từng hồi, từng hồi.
Cô bé hỏi:
-
Tiếng chim gì anh? Sao nó cứ hót hoài vậy?
-
Chim gọi vịt?
-
ừ. Tại hồi kia nó yêu nhầm phải vịt
trời, mà vịt thì kêu to nhưng rỗng lắm,
bay đi rồi là quên luôn. Nhưng con chim nhỏ
thì không tin như vậy nên đến mùa này là
nó cứ nhớ gọi vịt hoài, không ăn, không
ngủ, suốt ngày suốt đêm...
Đàn vịt trong Ao
|
Sau
đó không lâu, hai người giận nhau. Cô
bé đi chơi với một người con
trai khác để tìm quên, nhưng cô lại chỉ
thích đến vòm cây cũ. Tiếng chim vẫn
hết hồi này đến hồi khác, nhẫn
nại, thiết tha. |
|