Chàng thanh niên đứng tần ngần trước
cánh cổng màu xanh của ngôi nhà. Anh đặt
tay lên chấn song, nhìn những bông hoa huỳnh anh
rơi rải rác trong sân rồi tò mò nhìn dọc
theo hai bên tường kê đầy những chậu
kiểng đủ loại mà anh không biết tên.
Anh thử hình dung về người chủ nhà
để tưởng tượng những câu trả
lời khi được hỏi về mục đích
mình đến đây. Nhưng cũng giống
như suốt dọc đường đi, anh không
nghĩ ra được điều gì. Cuối
cùng anh cũng quyết định đặt tay lên
nút chuông, lắng nghe xa xa bên trong tiếng chuông ngắt
từng hồi giống như tiếng chim đang hót.
Người phụ nữ mở cổng, nhìn anh
với thoáng ngỡ ngàng trong mắt; im lặng hồi
lâu rồi chị hỏi:
- Cậu tìm ai?
Chàng thanh niên hơi ngập ngừng:
- Xin lỗi... tôi có thể xin phép vào nhà?
Cánh cổng mở ra, chàng được
đưa vào trong một phòng khách nhỏ bày biện
đơn giản, vật bề thế nhất là
cái kệ đầy ắp sách báo. Chàng ngồi xuống
ghế, lễ phép đón tách nước trà từ
tay người chủ nhà. Quan sát chàng một lúc,
chị nói giọng sẽ sàng:
- Tôi có thể giúp cậu việc gì?
Chàng rút trong túi áo một tờ giấy xếp
tư, cuộn tròn nó bằng những ngón tay dài hơi
xương xương, dè dặt nói:
- Tôi không biết bắt đầu như thế
nào và không biết gọi bà chủ thế nào cho
phải phép. Xin bà cho phép tôi hơi dài dòng bởi
vì phải nói hết đầu đuôi mới rõ
lý do vì sao tôi tìm đến đây.
Không khó khăn như chàng trai hình dung, người
phụ nữ điềm đạm gật đầu.
Chị dựa vào lưng ghế, hai bàn tay đặt
trên đầu gối, nhẹ nhàng:
- Cậu nói đi!
Chàng trai trẻ xoay nhẹ tách nước trên
đĩa, cắn môi lựa lời bắt đầu:
- Tôi mới từ xa về đây. Nơi tôi
ở mùa hè nóng cực độ, nắng vàng rực
như những cánh đồng lúa mì trải mênh
mông. Mùa đông thì lạnh lẽo, tuyết rơi
trắng trời đất, có những lần cả
tuần không ai bước ra đường. Tôi lớn
lên ở đó, trong một gia đình có bốn
anh em, mẹ và bà ngoại. Tôi không hề biết
gì về người cha, mẹ bảo cha tôi đã
chết nhưng không nòi gì về ông. Lớn khôn một
chút, tôi nhận ra điểm khác nhau giữa mình
và ba người anh. Họ thanh mảnh trắng trẻo,
còn tôi đậm người và màu da sậm hơn.
Tôi hỏi mẹ về điều khác biệt
ấy, bà chỉ mắng tôi vớ vẩn.
Nhưng chũng đến lúc tôi biết mình
không cùng một người cha với các anh. Biết
ra điều này tôi còn khổ hơn bởi ý nghĩ
là mình bị bỏ rơi nên mẹ mới giấu
giếm. Từ nhỏ tôi đã sống trong sự
sung túc, trong khi những đứa bằng tuổi
tôi phải vừa đi học, vừa đi làm
thì tôi sung sướng như một ông vua con. Mẹ
tôi không để cho tôi thiếu một thứ
gì, tôi có cảm giác là mẹ muốn bù đắp
cho tôi, nhưng mẹ không biết rằng chính sự
bù đắp đó càng làm cho tôi hoài nghi về gốc
gác của mình. Tôi hiểu rằng tôi không giống
người bản xứ dù nói cùng thứ tiếng
với họ và chịu chung một nền giáo dục.
Tôi biết rằng mình thuộc về một xứ
sở khác nhưng giữa muôn trùng trời đất
tôi không biết đâu là đường về quê
nhà.
Mới đây ngoại tôi qua đời. Trước
đó mấy ngày bà gọi riêng tôi vào phòng, trao
cho tôi mảnh giấy ghi tên và địa chỉ của
một người. Ngoại nói: "Dù sao thì con cũng
phải biết nguồn gốc của mình". Khi
biết quyết định trở về của tôi
mẹ không ngăn cản, bà chỉ thở dài.
Tôi về đây tìm đến ngay địa chỉ
của bà ngoại đưa thì người ta lại
chỉ tôi đến đây, không ai cho tôi biết
được điều gì ngoài hai cái địa
chỉ.
Chàng trai lễ phép đưa mảnh giấy xếp
tư cho người chủ nhà. Chị đỡ lấy
và chàng ngạc nhiên là chị không hề mở
ra. Chị nhìn ra khoảng sân có những đoá hoa
màu vàng rơi rải rác. Bóng nắng đã không
còn nhảy nhót trên những cành hoa mai mới có mấy
cái nụ he hé nở. Chàng trai trẻ hơi bất
ngờ trước thái độ của chủ nhà
nhưng anh chỉ biết nhìn chờ đợi. Không
lâu lắm chị quay lại nhìn anh rồi nhỏ
nhẹ:
- Cậu uống nước đi, rồi nghe thử
xem những điều tôi kể ra đây có giúp
gì cho cuộc tìm kiếm của cậu không!
Giọng chị trở nên bâng khuâng:
- Tôi là đứa con đầu lòng của một
gia đình đông con. Dẫu con đông như thế
nhưng cha tôi vẫn quen thói trăng hoa. Má tôi hiền
đến không hiểu nổi, không biết sao má
tôi lại chịu đựng được một
người đàn ông như thế trong suốt cuộc
đời. Có lẽ vì lý do kinh tế; má tôi chỉ
biết làm công việc nhà và nuôi con trong khi cha tôi
làm ăn rất giỏi. Nhưng tôi thì không chịu
được khi biết cha mình là người
đàn ông không chung thuỷ. Có điều tôi còn
biết làm gì khi mà má tôi vẫn cam tâm để
chồng mình ngang nhiên quan hệ với nhiêù người
đàn bà khác.
Điều tệ hại nhất là trong số những
người đàn bà đến với cha tôi có
cô Hạ. Cô Hạ là láng giềng với gia đình
tôi. Đó là người đàn bà mà tôi có cảm
tình nhất bởi tính cách độc lập và sự
khôn ngoan của cô. Cô Hạ goá chồng sớm, nhưng
cô giỏi buôn bán nên vừa phải nuôi ba đứa
con trai cô vẫn gánh vác được gia đình
của cha mẹ mình. Thỉnh thoảng cô đến
nhà tôi bày vẽ cho má tôi làm ăn và cả những
phương pháp gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Cô Hạ không đẹp lắm nhưng cô có cái sắc
sảo của một người đàn bà tự
tin. Tôi không hiểu sao cô lại đến với
cha tôi như những người đàn bà khác
đến với ông chỉ vì tiền. Tôi không
trách cô Hạ, chỉ thất vọng và càng thất
vọng tôi càng oán ghét cha tôi. Tôi rất có thành
kiến với những người đàn ông trăng
hoa, khổ thay cha mình lại là người như
thế!
Bây giờ đã lớn tuổi tôi có thể nghĩ
khác, nhưng hồi đó tôi còn quá trẻ để
hiểu hết mọi lẽ đời và thông cảm
cho người khác. Tôi đi học rồi đi làm
xa và ít về nhà vì không muốn gặp cha. ở
xa, tôi nghe tin cô Hạ có với cha tôi một đứa
con trai. Thỉnh thoảng cô vẫn bồng con đến
thăm mẹ tôi, nghe nói đó là một đứa
bé trai rất dễ thương, nó ngoan ngoãn và
không bao giờ khóc nếu hôm nào mẹ nó gửi
ở nhà tôi ít hôm. Tôi không gặp đứa bé lần
nào cho đến ngày cô Hạ đi định
cư ở nước ngoài không lời từ biệt.
Lú đó đứa bé mới 2 tuổi.Tôi nhẹ
nhõm cả người khi nghe cô Hạ bỏ
đi. Có lẽ cuối cùng cô Hạ cũng hiểu
ra rằng điều mà cô cần không phải là
một người chồng nửa vời như
cha tôi, hoặc có thể cô không còn muốn là kẻ
vô lương tâm đối với má tôi nữa.
Cha tôi bỏ mấy ngày chạy đôn chạy
đáo tìm mẹ con cô Hạ, nhưng rồi sau
đó không lâu lắm tôi thấy ông không còn nhắc
nhở đến mẹ con cô Hạ và lại dan
díu với những người đàn bà khác. Tôi
nghĩ cha tôi là người không có tình cảm
sâu sắc vì ông chỉ biết thương yêu
chính bản thân mình.
Chị ngừng lời, đứng dậy bật
ngọn đèn trong phòng, bóng tối bị đẩy
ra ngoài hiên. Chàng trai lặng người, mắt mở
lớn, chàng như đang nín thở. Chị sửa
một cành hoa hồng bị lệch trong chiếc
bình nhỏ đặt trên bàn rồi nói tiếp
mà vẫn không nhìn anh:
- Nhiềunăm qua rồi, có đôi lần tôi
nghĩ đến đứa em lưu lạc của
mình. Dù không có tin tức gì nhưng tôi nghĩ thế
nào cũng có ngày nó tìm về. Xưa nay vẫn vậy,
là vẫn rụng về cội. Nhưng sâu kín
trong lòng tôi những mong nó đừng trở về
để khỏi thất vọng về người
cha của mình...
Chị ngước lên nhìn chàng trai trẻ lúc
này đã ngồi chết lặng như bị
đóng đinh vào ghế. Mắt chị đỏ
hoe và giọng nói chợt nghèn nghẹn:
- Cậu rất giống thằng em út của
tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng tìm được quê
nhà với tất cả những gì thuộc về
nó. Chị Hai đưa tôi về gặp gia đình,
không phải ở ngôi nhà cũ mà tôi có dịp
vào ra khi còn ở trong nôi. Ngôi nhà đã được
bán đi lúc cha tôi gặp khó khăn. Bây giờ
cha tôi đã già, ông sống với má trong một
ngôi nhà nhỏ ở xa thành phố, các anh chị
tôi đều có gia đình và đã ở riêng.
Má là một người phụ nữ hiền hậu,
hôm tôi theo chị Hai về, má cứ nắm tay tôi
mà khóc. Trong lòng tôi dào dạt một thứ tình cảm
mà trước đây tôi chưa hề có. Tôi ôm lấy
cha và không giữ được nước mắt
đừng trào ra. Tôi không được nhìn thấy
người đàn ông phóng đãng của cha tôi
khi ông bây giờ chỉ còn là một ông lão già trước
tuổi gầy gò, giọng nói đã run rẩy,
đang nức nở trong tay tôi.
Tôi không phiền trách cha tôi và tôi cũng hiểu
mẹ tôi hơn. Dẫu sao thì như chị Hai
đã nói, cha mẹ muôn đời vẫn là cha mẹ
mình. Điều quan trọng là tôi đã tìm lại
được cội nguồn, quá khứ tuy lắm
muộn phiền nhưng cuộc sống bao giờ
cũng phải hướng về phía trước.
Đêm 30 tôi đón giao thừa cùng gia đình.
Chưa bao giờ tôi được trải qua một
đêm giao thừa huyền diệu như thế.
Căn phòng khách được trang hoàng rất
đẹp. Cây mai của anh Tư đem về
được đặt giữa phòng, anh Sáu giăng
lên đó những dây đèn đủ màu, cứ
sáng nhấp nháy như sao. Chị Năm đã xông
trầm, mùi hương thoang thoảng làm không gian
thật ấm cúng. Chúng tôi ngồi quanh cái bàn
được chị Bảy, chị Tám bày mấy
món thức ăn đơn giản. Tôi ngồi giữa
mọi người đang tíu tít cười nói
mà không biết trả lời cho ai trước. Anh
Mười Một - anh đã nhường chức
út cho tôi - đặt vào tay tôi ly rượu nho má
vừa chắt ban chiều:
- Uống đi út, em không phải trả lời
cho ai, em đã về nhà, đang ngồi đây. Thế
là đủ.Mọi người cùng nâng ly. Tôi uống
cạn ly rượu ngọt thơm lừng và nghe
hơi rượu ấm ran trong lồng ngực.
Đêm lắng thật sâu tưởng như nghe
được từng bước chân của thời
gian. Và tôi biết mùa xuân đang tới./.
Lưu Cẩm Vân